Lỡ chúng ta lớn nhanh thì sao...
Lúc nhỏ thích thật. Mới tám, chín giờ đã leo lên giường đi ngủ, ngủ một giấc từ tối đến sáng mà không gặp phải ác mộng, không đau đầu nhức óc về công việc, không có người để nhớ thương, không khóc khi đêm tối một mình cô đơn. Lúc còn nhỏ thật ngây ngô. Vậy mà cứ trông lớn lên thật nhanh.
Quy luật của tự nhiên là vậy, ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay của bố mẹ. Họ luôn mang lại những điều tốt đẹp cho con cái của họ. Do đó, khi còn nhỏ mọi thứ dường như hồn nhiên, vui tươi. Nhưng khi lớn lên, chúng ta bằng tuổi bố mẹ mới hiểu được những kí ức đó giờ đã khác xưa. Ngày ngày bận rộn hơn với những công việc, cảm xúc vui vẻ buồn lo thất thường. Ngồi ngẫm nghĩ lại, những ngày chạy nhảy giờ thay bằng những cái deadline, những cuốn truyện tranh như Doraemon, Trạng Quỷnh, giờ thay bằng những quyển sách nâng cao IQ, EQ hay những cuốn sách chiến lược kinh doanh - marketing. Thời gian ngủ trưa khi còn nhỏ giờ thay bằng thời gian đánh máy tại công sở. Thời gian cho gia đình và bạn bè cũng dần ít đi, thay vào đó là thời gian cho công việc, gặp gỡ những người chưa từng gặp, những người không thật sự thân thiết, vậy mà cuộc sống cứ thế dần trôi qua, thấp thoáng cũng đã qua nhiều năm. Khi chạm mốc hai mươi, độ tuổi đẹp nhất trong thời thanh xuân, độ tuổi phải luôn cố gắng học hỏi và dám thử thách, thì tôi lại không dám bước ra khỏi vùng an toàn. Giờ chợt nhận ra, không bao giờ gọi là quá trễ, dám bắt đầu lại mới là quan trọng.
Đúng là gia vị cuộc đời thật đa dạng. Không trải qua chúng ta không biết mùi vị nó như thế nào. Dù sao thì chúng ta cũng chỉ sống một lần trong đời, tại sao chúng ta không dám thử nhỉ? Cứ bước tiếp đi, nếu mùi vị đó không thích hợp thì chúng ta lại thử một mùi vị khác, rồi cũng có một ngày chúng ta tìm được mùi vị thích hợp cho khoảng đời còn lại. Hãy luôn tin tưởng bản thân có thể làm được điều đó, thành công sẽ đến vào một ngày không xa.
Comments